“Tốt nghiệp cấp 3, thay vì học tiếp lên Đại học, tôi chọn vào đời. Bắt đầu với Nghề khách sạn, làm phục vụ nhà hàng. Trải qua 8 năm trong nghề, tôi giờ là Quản lý, điều phối công việc cho gần 200 nhân viên…”
Ai cũng có ước mơ, nhưng…
Xin tự giới thiệu, tôi là Phong, 27 tuổi. Như bao bạn bè cùng trang lứa, tôi cũng có thời cắp sách đầy niềm vui và hoài bão. Khi ấy, tôi nỗ lực học rất nhiều với mong muốn thi đậu vào Đại học Bách khoa, ngành Kỹ sư Cầu đường. Thế nhưng, đời mà…
Kinh tế gia đình không mấy khá giả. Không khí trong nhà cũng chẳng hề vui vẻ hay thuận hòa. Tôi lúc đó dần bất cần và tự lập.
Sát ngày làm hồ sơ, tôi thôi không mơ mộng nữa. Bạn bè, thầy cô có động viên, khuyên bảo đó nhưng quyết rồi thì không nói đi, bàn lại.
Kết thúc năm học 12, tôi đi học nghề: sửa chữa ô tô. Vì nhiều khoản phải chi (học phí, nhà trọ, ăn uống, xăng xe, điện thoại, tụ tập bạn bè…) nhưng không muốn làm gánh nặng cho gia đình, tôi tìm việc làm thêm để tự lo thân. Xin vào làm phục vụ tại một nhà hàng quy mô ngay trung tâm thành phố.
Tiếp xúc và học hỏi để làm việc tốt hơn mỗi ngày; ý thức được trách nhiệm công việc; vui vẻ, hòa đồng… tôi được lòng đồng nghiệp, khách lẫn cấp trên. Cứ thế, tôi yêu nghề và muốn gắn bó, toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc ngỡ phụ nhưng từ giờ sẽ là chính.
Bắt đầu từ vị trí thấp nhất và tiến lên!
Vào nghề từ đứa không biết gì, mọi thứ đều được chỉ dạy và thực hành mới mỗi ngày. Vốn nghĩ bưng bê có gì khó, con trai sức dài vai rộng dư sức làm mấy việc nặng nhọc hơn chạy bàn nhiều.
Thế mà bắt tay vào làm mới biết: công việc phục vụ nhà hàng không đơn giản, quá nhiều kỹ năng và nghiệp vụ cần được hoàn thiện và thành thạo, thêm những yếu tố phụ trợ để làm việc nhanh nhẹn và chất lượng, phục vụ khách tận tình và chính xác, hỗ trợ đồng nghiệp nhiệt tình và hiệu suất… Bằng tất cả nỗ lực và trách nhiệm với công việc, cộng thêm cái tâm yêu nghề và lòng nhiệt huyết, tôi chưa từng nề hà bất kì một nhiệm vụ nào, dù đúng chuyên môn, phận sự của bản thân, hay tương trợ nhân viên cùng khu hoặc kể cả bộ phận khác hoàn thành công việc.
Cứ vậy, mỗi ngày làm việc với tôi đầy niềm vui. Công việc cũng suôn sẻ. Đồng nghiệp quý mến, cấp trên tín nhiệm, khách hàng hài lòng… Rồi được tăng lương, thăng bậc. Báo để mọi người vui lây là chỉ sau 1 năm 4 tháng, tôi được cất nhắc lên làm Tổ trưởng ca; 2 năm 7 tháng được lên Giám sát, 4 năm lên Quản lý và duy trì đến hiện tại. Nhà hàng ngày càng đông khách, mở rộng quy mô. Chế độ và quyền lợi của nhân viên cũng ngày càng được cải thiện và gia tăng đáng kể.
Tuy không phải thăng tiến quá nhanh nhưng rõ ràng, chừng đó thời gian để đạt được thành quả như ngày hôm nay là nỗ lực rất lớn của bản thân.
Thành công không nhất thiết phải học cao
Tôi không hoàn toàn cổ súy cho quyết định ra đời sớm, bỏ học làm nghề tay chân hay chỉ trỏ những ai học đại học, cao đẳng, thậm chí học cao hơn nhưng cũng ra làm công nhân, làm thuê việc giản đơn cấp thấp. Nhưng rõ ràng, nếu không có điều kiện học tiếp (như tôi) hoặc không muốn hay không đủ khả năng để thu nạp thêm kiến thức, con chữ vào đầu thì thôi… đừng cố ép bản thân. Làm điều mình không thích, học thứ mình không ham thì chẳng bao giờ có được niềm vui hay sự kiên trì, quyết tâm hoàn thành kế hoạch hay nhiệm vụ cả; nhất là chuyện học tập kéo dài tận 3,4 năm đằng đẵng.
Vậy nên, soi chiếu riêng cá nhân tôi, thành công (tạm gọi là thế) hoàn toàn đến với mình khi không ngừng nỗ lực học hỏi để hoàn thiện, cầu tiến để phát triển, thể hiện mình để chớp cơ hội và thân thiện, nhiệt tình để tạo các mối quan hệ có lợi cho công việc lẫn cuộc sống…
Giờ đây, mục tiêu là giúp nhà hàng tăng lượng khách để tăng thêm doanh thu, tiếp tục mở rộng thêm quy mô kinh doanh, deal lương và quyền lợi cho bản thân, đào tạo thêm đội ngũ nhân viên xuất sắc cho cơ sở… Và nếu được, sau khoảng 5 năm nữa sẽ tự mở quán kinh doanh riêng và làm chủ, thử sức mình ở vai trò mới, trách nhiệm mới, khát vọng mới.
(Lắng nghe và biên tập lại)